Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con. Dịp hè, cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.
Thế rồi họ chợt trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn, ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng cùng vội chạy ra gọi con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà nên đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi cụ dừng lại, nhìn thấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình, bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó đi chỗ khác, bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ… sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đứa bé bị bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá sắc nhọn. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ước nhòe: “Ồ, tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi!”.
Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống…
Người ta chỉ nhận ra giá trị của một con người khi mà một mai thức giấc, người ấy không còn bên cạnh chúng ta nữa. Hối hận, tiếc nuối có còn kịp, có còn lợi ích gì không?
“Có những lúc ta vội vàng,
Bỏ quên những thảm cỏ xanh bên đường.”
Có thể là một người mẹ bình dị, lặng thầm chắc chiu từng chút lo lắng cho mình, có thể là một người cha hy sinh cả cuộc đời nhưng không nói, cũng có thể là một người quét dọn sân trường mỗi ngày cho chúng ta một không gian sạch sẽ, thoáng mát mỗi khi đến trường… Trong đời có biết bao tấm lòng trĩu nặng vì mình như thế, nhưng vì những suy nghĩ non trẻ bồng bột, những ảo tưởng viễn vông, xa rời thực tế mà chúng ta cứ ngỡ là cao siêu, xem thường những giá trị lặng thầm vì mình đó. Cho đến khi mọi thứ phơi bày, những ảo tưởng cao vợi kia trở nên trống phộc, mọi thứ vuột khỏi tầm tay, thất vọng vô bờ, lúc này mới nghĩ về cha mẹ, mới tìm lại những giá trị bình dị nhưng sâu xa sát bên cạnh mình mà hằng ngày chúng ta không hề ngó ngàng tới, có còn kịp nữa hay không?