Thiền sư Tuyết Phong Nghĩa Tồn lúc còn đi tham học, có lần cùng Thiền sư Nham Đầu Toàn Khoát đi đến Ngao Sơn ở Lễ Châu, tỉnh Hồ Nam. Gặp lúc trời trở tuyết (tuyết xuống quá nhiều), hai Ngài dừng lại. Nham Đầu suốt ngày chỉ nhàn nhã ngủ, còn Tuyết Phong lúc nào cũng chuyên chú ngồi thiền. Một hôm, Tuyết Phong gọi: “Sư huynh! Sư huynh! hãy dậy.”
Nham Đầu hỏi:
- Làm cái gì?
Sư nói:
- Đời nay chẳng giải quyết xong, lão Văn Thúy (Khâm Sơn) đi hành khước đến nơi chốn, bị y chê cười, từ ngày đến đây sao chỉ cứ lo ngủ?
Nham Đầu nạt:
- Ngủ đi! Mỗi ngày ngồi trên giường giống như thổ địa, ngày sau bọn ma qủy nam nữ vẫn còn.
Sư chỉ trong ngực nói:
- Tôi trong ấy thật còn chưa ổn, không dám tự dối.
- Tôi bảo ông sau này lên trên chót núi cất thảo am xiển dương đại giáo rồi sẽ nói câu ấy.
- Tôi thật còn chưa ổn.
- Nếu ông thật như thế, cứ theo chỗ thấy của ông mỗi mỗi nói rõ ra. Nếu là chỗ khế hợp, tôi sẽ chứng minh cho ông; nếu chẳng phải, tôi sẽ vì ông mà phá trừ. Tuyết Phong trình bày:
- Khi tôi mới đến Diêm Quan thấy thượng đường nói nghĩa “sắc không” liền được chỗ vào.
- Từ đây đến ba mươi năm tuyệt đối không được nói đến.
- Tôi thấy bài kệ của Động Sơn qua sông:
Rất kỵ tìm nơi khác,
Xa xôi bỏ lảng ta...
Va nay chính là ta,
Ta nay chẳng phải va...”
(Thiết kỵ tùng tha mích,
Điều điều dữ ngã sơ...
Cừ kim chánh thị ngã,
Ngã kim bất thị cừ...”
- Nếu cùng thế ấy thì tự cứu cũng chưa tột.
- Sau, tôi hỏi Đức Sơn: “Việc trong tông thừa từ trước con có phần chăng?” Đức Sơn đánh một gậy, hỏi: “Nói cái gì?” Tôi khi đó giống như thùng lủng đáy.
Nham Đầu nạt:
- Ông chẳng nghe nói, “từ cửa vào, chăng phải của báu trong nhà”?
- Về sau nên làm thế nào mới phải?
- Về sau, nếu muốn xiển dương đại giáo, thì tất cả lời nói và việc làm, mỗi mỗi đều phải từ trong hông ngực của chính mình mà lưu xuất, sau này cùng ta che trời che đất mà đi!
Nhân câu nói ấy, Tuyết Phong đại ngộ (thông suốt tất cả chân lý), liền đảnh lễ và đứng dậy kêu luôn: “Sư huynh! Ngày nay mới thành đạo ở Ngao Sơn.”
(Tranh thiền Tổ đường Thiền viện Trúc Lâm Bạch Mã)