Cậu bé nghịch ngợm, mải chơi, không nghe lời mẹ bảo. Bà mẹ cầm cây roi mây hằm hằm tiến tới. Cậu quay thoắt người lại, chắp tay vái lia vái lịa, liền miệng hô lên: “Mô Phật”. Bà mẹ khựng lại như có cái gì đó chặn đứng, không kịp suy nghĩ và hành động thêm gì. Cậu bé ngoan ngoãn tươi cười ôm chầm lấy mẹ: “Hôm sau con không nghịch nữa”. Tất nhiên mẹ cười mãn nguyện, hài lòng.
Vừa ngay trước đó, cậu bé tinh nghịch, mẹ giận run người, chất người vốn sẵn đã bị khuất lấp, biến dạng thành một chất khác, khiến con sợ hãi, mẹ thì nóng bừng. Nhưng ngay sau đó, cả hai liền chuyển tâm quay lại đúng bản chất của con người, thiện căn liền hiển hiện, người người chan hòa, hân hoan.
Cho thấy, thiện căn là bản chất vốn sẵn của con người. Nhưng vì bị những mừng giận, buồn vui, hơn thua, phải quấy… chi phối cho nên tạm bị biến dạng qua các chất khác. Từ đây con người phải sống chịu kiếp đau khổ, lầm than. Nhưng vừa kịp lúc lắng lại, bình tâm, tĩnh trí, chúng ta sẽ được phục hồi, trả lại bản chất con người vốn sẵn. Tất cả từ đây mà được thanh cao, an lành, hoan hỷ.